Người nông dân mua đất

Có một người nông dân muốn mua một miếng đất, nghe nói ở một địa phương nọ có người muốn bán đất, anh ta liền quyết định đến đó hỏi thăm một chút. Kết quả là người có miếng đất kia bảo với anh ta rằng: “Anh chỉ cần đưa trước cho tôi một nghìn lượng bạc, tôi cho anh thời gian là một ngày, từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn, anh có thể bước chân vòng quanh được bao nhiêu mét đất, thì số đất ấy sẽ là của anh, thế nhưng nếu như anh không thể kịp quay trở lại nơi xuất phát ban đầu, thì một tấc đất anh cũng không có”. 

CÓ THỂ BẠN MUỐN ĐỌC:

Người nông dân kia thầm nghĩ: “Nếu như hôm nay mình vất vả một chút, bước đi nhiều một chút, chẳng phải là đi một vòng rất lớn thì số đất giành được cũng rất lớn sao? Vụ mua bán này xem ra thật là quá có lợi rồi!”

Thế là anh ta ký kết hợp đồng với người sở hữu mảnh đất đó. Ngay khi mặt trời vừa mới ló ra từ chân trời xa, anh ta đã mau chóng bước đi thật nhanh về phía trước, đến trưa rồi mà bước chân của anh ta vẫn không chịu dừng lại chút nào, cứ một mực bước về phía trước, trong lòng nghĩ: “Cố gắng nhẫn chịu một ngày, sau này sẽ được hưởng thụ những hồi báo mà sự vất vả của ngày hôm nay đem lại”.

Anh ta lại hướng về phía trước bước trên con đường đã rất xa rồi, khi mắt đã nhìn thấy mặt trời sắp xuống núi rồi mới bắt đầu quay trở lại, trong lòng vô cùng lo lắng, bởi vì nếu như không kịp quay trở về chỗ ban đầu mà nói, thì một tấc đất cũng không có được, thế là anh ta đi tắt về điểm xuất phát. Thế nhưng mà mặt trời đã như sắp hạ xuống rồi, anh ta đành phải liều mạng mà chạy thật nhanh, cuối cùng, chỉ còn hai bước nữa là về đến điểm xuất phát, nhưng anh ta đã kiệt sức mà gục ngã xuống chỗ đó.


Dục vọng của con người nằm giữa một cái hào rộng lớn, vĩnh viễn không cách nào vượt qua, bởi vì người tham lam vĩnh viễn không có chừng mực, không có bờ bến để dừng lại, vĩnh viễn cũng sẽ không thấy thỏa mãn, đây là chỗ thiếu sót đáng tiếc nhất trong tính cách của con người.

BÀI VIẾT HAY:

Mặt trời và mặt trăng, cái nào quan trọng hơn?

Có một câu chuyện kể rằng: Một ngày nọ, có một người hỏi một vị lão tiên sinh, mặt trời và mặt trăng, cái nào quan trọng hơn?
***

Vị lão tiên sinh kia suy nghĩ nửa ngày, mới trả lời: "Là mặt trăng, mặt trăng quan trọng hơn". "tại sao?"

"Bởi vì mặt trăng chiếu sáng vào ban đêm, đó là thời điểm chúng ta cần ánh sáng nhất, còn mặt trời lại chiếu sáng vào ban ngày mà ban ngày chúng ta đã có đủ ánh sáng rồi."

CÓ THỂ BẠN MUỐN ĐỌC:




Bạn có lẽ sẽ cười vị lão tiên sinh này là hồ đồ, nhưng mà bạn không biết là có rất nhiều người cũng nghĩ như thế sao? Người mà hàng ngày chăm sóc bạn, bạn cũng không cảm nhận được điều gì cả? Nhưng nếu là một người xa lạ ngẫu nhiên giúp đỡ bạn, bạn sẽ cho rằng đó là một người tốt, cha mẹ và người thân của bạn luôn luôn vì bạn mà hy sinh, mà đánh đổi nhưng bạn lại cảm thấy đó là việc đương nhiên, thậm chí có khi còn thấy phiền toái. Một khi người ngoài làm một việc na ná như thế thì bạn lại sẽ hết sức cảm kích. Đây chẳng phải là giống như đã hồ đồ "cảm kích ánh trăng mà phủ nhận mặt trời" hay sao?

Một cô gái đã có một cuộc tranh cãi với mẹ của mình, tức giận đến mức tông cửa chạy ra ngoài và quyết định không bao giờ trở về ngôi nhà chán ghét này nữa. Cô đã đi lang thang cả ngày ở bên ngoài, đến lúc bụng đói cồn cào, nhưng lại không có một đồng tiền nào, mà lại không muốn trở về nhà để ăn cơm. Mãi đến lúc trời tối, cô mới đi vào một quán mì, ngửi thấy mùi mì thơm tỏa ra. Cô thực sự rất muốn được ăn một bát, nhưng trên người không có tiền, chỉ có thể liên tục nuốt nước miếng.

Bỗng nhiên, ông chủ quán mì ân cần hỏi han: "Cháu gái, cháu có muốn ăn mì không?", cô gái ngượng ngùng trả lời: "à, nhưng mà, cháu không mang tiền". Ông chủ nghe xong cười to: "haha, không sao cả, hôm nay cứ coi như bác mời cháu đi!"

Cô gái quả thực không thể tin vào lỗ tai mình, cô ngồi xuống, ngay lúc đó, một bát mì được mang ra, cô ăn say sưa, và nói: "Bác chủ quán, bác thật là một người tốt!"

Ông chủ quán nói,: "Ồ, sao cháu lại nói vậy?", cô gái trả lời: "Chúng ta vốn không quen biết nhau, bác lại đối xử tốt với cháu như vậy, không giống như mẹ của cháu, hoàn toàn không hiểu được những nhu cầu và ý nghĩ của cháu, thật là bực mình!"

Ông chủ quán lại cười: "haha, cháu gái, bác chẳng qua mới chỉ cho cháu một bát mì thôi, mà cháu đã cảm kích bác như thế, thế mà mẹ của cháu đã nấu cơm cho cháu hai mươi mấy năm nay, cháu chẳng phải là càng nên cảm kích mẹ của cháu hay sao?"

Nghe ông chủ quán nói xong, cô gái như tỉnh giấc mơ, lập tức nước mắt trào ra, cô bỏ mặc nửa bát mì còn lại mà vội vàng chạy về nhà.

Mới đến ngõ trước cổng nhà, cô đã nhìn thấy bóng mẹ xa xa, đang lo lắng nhìn quanh bốn phía cổng ra vào, trái tim cô như thắt lại, cô cảm thấy muốn nói một ngàn lần một vạn lần lời xin lỗi với mẹ của mình. Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng thì mẹ của cô đã nghênh đón và nói: "trời ơi, con cả ngày đã đi đâu thế này? Mau mau, đi vào nhà rửa chân tay, ăn cơm tối đi."

Tối hôm đó, cô gái mới cảm nhận được sâu sắc tình yêu của mẹ đối với mình.

Khi đã quen với sự hiện diện của mặt trời, mọi người đã quên mất là nó đem lại cho mọi người ánh sáng, khi đã quen với sự chăm sóc của người thân, mọi người thường quên mất họ đã cho mình sự ấm cúng, một người quen được chăm sóc từng li từng tí thì ngược lại sẽ không thấy biết ơn, vì họ cho rằng, ban ngày đã đủ ánh sáng rồi, cho nên mặt trời là dư thừa, không cần thiết.

Hy vọng trong chúng ta mỗi người đều biết mặt trời và mặt trăng, cái nào quan trọng hơn.

Trong cuộc sống thực tại, chúng ta thường hay không để mắt đến những điều mình đã có, cho rằng chúng là lẽ đương nhiên, không có gì quan trọng với mình, mà lại đi phàn nàn số phận bất công, như thể là thế giới này thiếu nợ chúng ta rất nhiều thứ vậy.

Kỳ thực, biết ơn cũng là một loại thái độ tích cực của cuộc sống, đúng như một số người đã nói: "Hãy cảm ơn người đã làm bạn tổn thương bởi vì họ là người đã tôi luyện ý chí của bạn, hãy cảm ơn người đã lừa dối bạn bởi vì họ đã làm phong phú thêm kinh nghiệm của bạn, hãy cảm ơn người đã coi thường bạn bởi vì họ đã làm thức tỉnh lòng tự tôn của bạn...". Cần phải mang một tấm lòng biết ơn, biết ơn số phận, biết ơn hết thảy những người đã giúp bạn trưởng thành, biết ơn hết thảy những gì ở xung quanh mình.

Để có một tấm lòng biết ơn, yêu cầu chúng ta cần phải để tâm quan sát, dụng tâm cảm ngộ, càng cần chúng ta phải biết yêu thương. Cỏ cây sinh trưởng phát triển mạnh mẽ là để báo đáp ân huệ của mặt trời mùa xuân, chim chóc liều mình kiếm ăn là để báo đáp ân huệ được nuôi nấng, cây mạ phát triển khỏe mạnh là để báo đáp ân huệ của dòng nước mát, con cái cố gắng học tập là để báo đáp công ơn sinh thành và dạy dỗ của cha mẹ.

Hãy học cách biết ơn đi! Khi bạn cảm ơn cuộc đời, cuộc đời sẽ ban thưởng cho bạn ánh nắng mặt trời rực rỡ. Bạn oán trách trời đất, khả năng cuối cùng chỉ có hai bàn tay trắng mà thôi! Không phải vậy sao? Mây cuốn mây bay, hoa nở hoa tàn đều đáng để chúng ta quý trọng, cảm ơn mặt trăng, càng cần phải cảm ơn mặt trời!

iCrazy - 2 năm một chặng đường

Tối Ngày 11/09/2015 tại Hội trường tầng 3 - 25T2 Hoàng Đạo Thúy đã diễn ra sự kiện kỉ niệm ngày thành lập của iCrazy : " iCrazy - 2 năm một chặng đường"

iCrazy - 2 năm một chặng đường - Hội trường tầng 3 - 25T2 Hoàng Đạo Thúy
Là Công ty đầu tiên ứng dụng thành công phương pháp Super English tại Việt Nam, iCrazy đã thu hút được sự quan tâm của đông đảo các bạn trẻ và giúp hàng trăm học viên phát triển khả năng giao tiếp tiếng Anh, tự tin giao tiếp tiếng Anh tốt!

Xác định mục tiêu sứ mệnh của mình là giúp đỡ 30 triệu người Việt Nam nói tiếng Anh thành thạo, khích lệ 30 triệu người ngoại quốc nói tiếng Việt hay, 30 triệu thanh niên Việt Nam trở thành tài năng quốc tế và giúp 30 triệu người Việt Nam trở thành gia đình quốc tế hài hòa, iCrazy khẳng định con đường mình đi là hoàn toàn đúng đắn.

Dưới đây là một số hình ảnh chương trình sinh nhật iCrazy:

Không khí chuẩn bị khẩn trương
Không khí chuẩn bị khẩn trương
Hội trường được setup ngay ngắn và lịch sự
Hội trường được setup ngay ngắn và lịch sự
Hội trường được setup ngay ngắn và lịch sự

Không khí chuẩn bị phía trong hội trường
Không khí chuẩn bị phía trong hội trường
Không khí chuẩn bị phía trong hội trường

Không khí chuẩn bị phía trong hội trường

Hội trường được trang trí đẹp mắt và trẻ trung
Hội trường được trang trí đẹp mắt và trẻ trung
Các tiết mục văn nghệ đặc sắc
Các tiết mục văn nghệ đặc sắc
Các tiết mục văn nghệ đặc sắc

Không khí vui vẻ nhưng không kém phần trang trọng, lịch sự
Không khí vui vẻ nhưng không kém phần trang trọng, lịch sự
"Công chúa ngủ trong rừng"
"Công chúa ngủ trong rừng"
iCrazy - 2 năm một chặng đường - Khoảnh khắc đáng nhớ
iCrazy - 2 năm một chặng đường - Khoảnh khắc đáng nhớ


Mọi thông tin chi tiết về dịch vụ thuê hội trường tại hà nội vui lòng liên hệ:

CÔNG TY TNHH ĐẦU TƯ & PHÁT TRIỂN CÔNG NGHỆ VIỆT NAM
Tầng 3 - 25T2 Hoàng Đạo Thúy - Trung Hòa - Cầu Giấy - HN
HOTLINE: 0912.527.631 / 0962.90.46.48


SỰ KIỆN NGÀY QUA:

Chuyện ở đời, đừng vội phán xét ai!

Chuyện ở đời muôn hình vạn trạng, đừng vội nhìn, đừng vội phán xét vì đơn giản rằng chúng ta là … người ngoài cuộc.

Một con tàu du lịch gặp nạn trên biển, trên thuyền có một đôi vợ chồng rất khó khăn mới lên đến trước mũi thuyền cứu hộ, trên thuyền cứu hộ chỉ còn thừa duy nhất 1 chỗ ngồi. Lúc này, người đàn ông để vợ mình ở lại, còn bản thân nhảy lên thuyền cứu hộ.

Người phụ nữ đứng trên con thuyền sắp chìm, hét lên với người đàn ông một câu…

Kể đến đây, thầy giáo hỏi học sinh: “Các em đoán xem, người phụ nữ sẽ hét lên câu gì?”

Tất cả học sinh phẫn nộ, nói rằng: “Em hận anh, em đã nhìn nhầm người rồi.”

Lúc này thầy giáo chú ý đến một cậu học sinh mãi vẫn không trả lời, liền hỏi cậu bé. Cậu học sinh nói: “Thầy ơi, em nghĩ người phụ nữ sẽ nói: Chăm sóc tốt con của chúng ta anh nhé!”

Thầy giáo ngạc nhiên hỏi: “Em nghe qua câu chuyện này rồi ư?”

Học sinh lắc đầu: “Chưa ạ, nhưng mà mẹ em trước khi mất cũng nói với bố em như vậy.”

Thầy giáo xúc động: “Trả lời rất đúng.”


Chuyện ở đời, đừng vội phán xét ai!

Người đàn ông được cứu sống trở về quê hương, một mình nuôi con gái trưởng thành. Nhiều năm sau, anh ta mắc bệnh qua đời, người con gái lúc sắp xếp kỷ vật, phát hiện quyển nhật ký của bố. Hóa ra, lúc mẹ và bố ngồi trên chiếc tàu ấy, người mẹ đã mắc bệnh nan y, trong giây phút quyết định, người chồng đã giành lấy cơ hội sống duy nhất về mình. Trong nhật ký viết rằng: “Anh ước gì anh và em có thể cùng nhau chìm xuống đáy biển, nhưng anh không thể. Vì con gái chúng ta, anh chỉ có thể để em một mình ngủ giấc ngủ dài dưới đáy đại dương sâu thẳm. Anh xin lỗi.”

Kể xong câu chuyện, phòng học trở nên im ắng, các em học sinh đã hiểu được ý nghĩa câu chuyện này: Thiện và ác trên thế gian, có lúc lắm mối rối bời, khó lòng phân biệt, bởi vậy đừng nên dễ dàng nhận định người khác.

Người thích chủ động thanh toán tiền, không phải bởi vì người ta dư dả, mà là người ta xem trọng tình bạn hơn tiền bạc.

Trong công việc, người tình nguyện nhận nhiều việc về mình, không phải bởi vì người ta ngốc, mà là người ta hiểu được ý nghĩa của trách nhiệm.

Sau khi cãi nhau người xin lỗi trước, không phải bởi vì người ta sai, mà là người ta hiểu được sự trân quý của người bên cạnh mình.

Người tình nguyện giúp đỡ người khác, không phải vì nợ người đó cái gì, mà là vì người ta xem người đó là bạn.

Bài viết liên quan:

Đừng đánh giá phụ nữ qua độ dài chiếc váy hay độ sâu cổ áo

Tổ chức quyền phụ nữ Terre Des Femmes (Thụy Sĩ) gửi đi thông điệp bằng hình ảnh: "Đừng đánh giá phụ nữ qua độ dài chiếc váy hay độ sâu cổ áo"...
Rất nhiều người, đặc biệt là cánh chị em phụ nữ tỏ ra vô cùng hân hoan tán dương thông điệp này, họ bảo: Ừ đúng quá! đúng quá “một chiếc áo không làm nên thầy tu” hãy thôi việc đánh giá phiến diện về cô gái thông qua cách ăn mặc của cô ấy.

Tôi thì cho rằng bản thân cái thông điệp kia là một sai lầm và hết sức dở hơi. Bởi vì việc đánh giá một người thông qua hành vi ăn mặc của họ là điều chẳng có gì ngạc nhiên. Thế nhưng, người hiểu biết sẽ không căn cứ vào độ dài chiếc váy, độ sâu cổ áo của một người phụ nữ để đánh giá. Mà người ta sẽ nhìn vào cách một người phụ nữ xuất hiện để đánh giá cô ấy.
Một cô gái mặc váy ngắn, mặc một cái áo khoét ngực để lên bar chơi thì cũng có làm sao đâu, thế nhưng nếu cô ta mặc như vậy, để xuất hiện khi đi thăm người ốm hay tới một đám hiếu thì lại là chuyện khác. Phụ nữ giỏi nhất là cái khoản tru tréo đòi quyền bình đẳng. Nhưng trong nhiều trường hợp khác thì lại đòi được ưu tiên vì chúng tôi là phụ nữ, có mâu thuẫn không?


Chiếc váy không làm nên nhân cách của phụ nữ, nhưng phụ nữ có nhân cách sẽ biết cách chọn váy để mặc
Trong việc ăn mặc cũng thế, các chị muốn đàn ông nghĩ gì khi nhìn thấy các chị mặc một mảnh váy chỉ ngắn bằng cái găng tay, mặc một chiếc áo mà nhìn thấy nguyên cả bra lượn qua lượn lại trước mặt họ? Thậm chí có nhiều chị gái còn chẳng thèm mặc bra đi ra ngoài đường. Các chị cứ hồn nhiên như cô tiên vậy, xong rồi bảo đó là quyền của các chị, các chị thích mặc gì thì mặc, người khác không có quyền được phán xét các chị, hoặc nếu có phán xét thì cũng chỉ được phép khen thôi, chứ chê là nhất quyết không? Đây mà gọi là bình đẳng ấy hả? Các chị hài hước hết chỗ nói .

Người ta bảo đẹp khoe xấu che, thế nhưng nhiều chị lại yêu thương bản thân mình cuồng nhiệt đến mức bắt tất cả mọi người cũng buộc phải yêu theo. Có nhiều chị chân thì to chẳng khác gì cái cột đình, bụng thì ngấn mỡ nhưng vẫn mặc váy ngắn, mặc áo bó sát sàn sạt. Thế rồi có ai chót lỡ chê các chị, là các chị giãy đành đạch lên như đỉa phải vôi, các chị bảo không tôn trọng phụ nữ các chị, rằng là vì cái thiên chức vĩ đại của việc làm mẹ, của việc sinh nở nên các chị mới thành ra thế?

Các chị vô lý hết chỗ nói, các chị lúc nào cũng chỉ thích nghe những lời khen, còn cứ hễ chê là các chị vu ngay cho cái tội không tôn trọng không yêu thương đàn bà. Các chị bỏ ra cả núi tiền để mua sắm quần áo giày dép để làm gì? Đương nhiên không phải chỉ để mỗi mặc nó lên người các chị, mà sâu thẳm bên trong là các chị muốn khẳng định bản thân mình với người đối diện, muốn nhận được những lời khen ngợi biểu dương từ người đối diện. Vậy rõ ràng là bản thân các chị vẫn luôn thích được người khác nhận xét đánh giá mình thông qua cách ăn mặc rồi còn gì nữa?

Khi người ta đã nhận xét đánh giá thì đương nhiên là sẽ có khen và sẽ có chê, và các chị phải chấp nhận thôi. Một chiếc áo không làm nên thầy tu, thế nhưng ngược lại một thầy tu họ cũng chẳng bao giờ chọn mặc một bộ bikini để đi ra đường cả. Vậy nên cái chiến dịch kêu gọi người ta đừng đánh giá người phụ nữ thông qua độ dài ngắn của chiếc váy kia là hết sức vô lý thừa thãi không cần thiết.

Chiếc váy không làm nên nhân cách của phụ nữ, nhưng phụ nữ có nhân cách sẽ biết cách chọn váy để mặc. Trước khi muốn người khác tôn trọng bạn, thì bắt buộc bạn phải có gì đó để cho người ta tôn trọng bạn, nếu không thì sự tôn trọng ấy cũng chỉ là sự giả tạo, thậm chí là một sự thương hại, mà đã thương hại rồi thì lấy đâu ra bình đẳng?

(Theo Afamily)

TIN BÀI NỔI BẬT:

Khai giảng Trung tâm ngoại ngữ Bình Minh

Ngày 05/9/2015, Trung tâm Ngoại ngữ Bình Minh đã có buổi hội thảo khai giảng cho năm học mới tại Hội trường tầng 3 - 25T2 Hoàng Đạo Thúy.

Trung tâm Ngoại ngữ BME – Công ty CP Công nghệ Bình Minh là một trong các đơn vị tiên phong trong lĩnh vực đưa giáo viên vào giảng dạy tiếng Anh trong các trường tiểu học theo chương trình BME-KIDs và chính thức được công nhận là trung tâm khảo thí của ETS từ tháng 10 năm 2013. Với mục tiêu đồng hành cùng các thầy cô giáo nâng cao chất lượng giảng dạy tiếng Anh trong các nhà trường, với phương pháp và nội dung giảng dạy phù hợp, BME-KIDs đã và đang nhận được sự tín nhiệm và ủng hộ nhiệt tình của các em học sinh, các phụ huynh và các thầy cô giáo.

Dưới đây là những hình ảnh về không không khí náo nhiệt của buổi khai giảng:

Tiết mục văn nghệ giao lưu đặc sắc của các giảng viên trẻ nước ngoài
Tiết mục văn nghệ giao lưu đặc sắc của các giảng viên trẻ nước ngoài

Không khí sôi nổi của buổi hội thảo
Không khí sôi nổi của buổi hội thảo

Chương trình tập trung hơn 100 các giảng viên trẻ bản xứ
Chương trình tập trung hơn 100 các giảng viên trẻ bản xứ

Công ty CP Công nghệ Bình Minh là một trong các đơn vị tiên phong trong lĩnh vực đưa giáo viên vào giảng dạy tiếng Anh trong các trường tiểu học theo chương trình BME-KIDs


TATI - Chuyên cung cấp dịch vụ cho thuê hội trường tổ chức sự kiện. Hội trường chất lượng cao, không gian sang trọng, lịch sự, trang nhã.

Tự hào là một trong những đơn vị tiên phong trong dịch vụ cho thuê hội trường, phòng hội thảo trên địa bàn Hà Nội,với nỗ lực không ngừng vươn lên để phát triển và mở rộng hoạt động trong lĩnh vực bất động sản cũng như hoàn thiện dịch vụ nhằm góp phần vào sự thành công của Quý khách hàng, TATI ngày càng khẳng định được thương hiệu của mình trên thị trường.

Mọi thông tin chi tiết về dịch vụ, vui lòng liên hệ:
Hotline:  0912.527.631 / 0962.90.46.48
 

CÁC HOẠT ĐỘNG TUẦN QUA:

Gánh hàng rau và những chú chó mèo bị bỏ rơi

Đã từ rất lâu, người dân trên đường Nguyễn Huy Tự (Q.1, TP.HCM) đều quen thuộc với dáng người gầy gò, ốm yếu, khuất sau hàng rau của bà Nguyễn Thị Tám. Ở hàng rau đấy, bà Tám cùng những chú chó mèo nhặt được đùa vui cả ngày mà không biết chán...
Sáng loay hoay bán mớ rau, đêm về, bà Tám nằm co ro khuất sau hàng rau còn thừa, ôm lũ chó mèo của mình chìm vào giấc ngủ. Bà Tám sinh năm 1930, quê ở Mỹ Tho, Tiền Giang. Trước kia, vợ chồng bà đông con nhưng không ngờ cuối cuộc đời, bà lại ôm chó mèo và nhận chúng là con của mình.

Ngày xưa, gia đình bà Tám cũng như bao gia đình khác ở Tiền Giang. Sáng sớm bà và chồng dẫn con ra đồng làm ruộng đến tối mịt mới về, khi bà bận làm thì ông tranh thủ hái mớ rau dại, bắt vài con cá đồng rồi thay phiên cho bà lên nấu cơm. Cả nhà ăn cơm dưới bóng râm, tiếng nói, tiếng cười rộn rã. Bà Tám nhìn xa xăm: "Lúc đó cả nhà tôi vui lắm, tuy cực khổ một chút nhưng đi đâu, làm gì cũng có nhau. Cả đàn con tinh nghịch, sớm tối cứ hát ca vang nhà. Ông già nhiều khi không ngủ được cũng sinh bực bội nhưng ông ấy là người thương con hết mực, thế mà...", bỏ lửng câu nói, bà Tám ngậm ngùi, bà không còn nước mắt để khóc thân tủi phận. 


Hàng rau cũng là ngôi nhà gần 50 năm qua của bà Tám, mọi người qua lại thấy bà đều mua ủng hộ, có người vui vẻ còn tặng bà luôn tiền thừa, nhờ vậy bà có đồng ra đồng vào để nuôi "mấy đứa con".
Nhà bà Tám có bảy đứa con thì năm đứa liên tục mất đi trong một trận dịch tả. Nỗi đau mất con chưa nguôi ngoai thì cụ ông cũng bỏ bà mà đi. Quá đau buồn, năm 1968, bà quyết định bồng bế hai đứa con còn lại bỏ nơi chứa đựng cả hạnh phúc lẫn khổ đau để đến Sài Gòn. Lúc đó bà nghe người ta nói, Sài Gòn là nơi hoa lệ, dễ sống, dễ kiếm tiền, bà không muốn con bà như anh chị của chúng, chết vì không có tiền chữa bệnh, vì nghèo, vì khổ. Cuộc sống không như sự mong đợi, đến đất Sài Gòn không lâu, hai con của bà cũng bệnh nặng rồi qua đời, để lại một mình bà cô đơn nơi đất khách. 


Trời nắng thì bà chịu nóng được, những mấy hôm trời mưa, bà và đàn chó mèo của mình phải co ro nấp vào tấm áo mưa nhỏ nhưng vẫn ướt.
Một lần, có người thấy bà cô độc quá nên tặng bà chiếc radio, từ đó bà mở suốt ngày vì mê cải lương, cũng vì muốn có người nói chuyện với mình, bà nghe nhiều đến nỗi giờ tai của bà lúc nghe được lúc không, rồi bà buồn vì... "cô đó" không thèm nói chuyện với bà nữa.

Gần 50 năm đến Sài Gòn, là ngần ấy năm bà phải ngủ ngoài hiên nhà người ta, xin thức ăn thừa để sống. Tiết kiệm được chút vốn, ngày ngày bà lấy rau bán lại kiếm lời, thế nhưng cả năm tích góp, một tháng bệnh cũng bằng không. Sống một mình cũng quen, nhưng nhiều lúc thấy người ta có con, có cháu bà lại tủi phận khóc ròng. Một lần có con mèo đi lạc, nhìn bà kêu lên than đói, bà cho nó tí cơm thừa. Bà nghĩ nó ăn xong cũng sẽ bỏ bà mà đi, thế nhưng nó cứ quanh quẩn, cọ mặt vào chân bà nũng nịu, từ đó bà xem nó như đứa con của mình, luôn ôm nó bên người khi vắng khách. 

Tuy một ngày bán rau, cố lắm cũng chỉ được hơn 50.000 đồng cả vốn lẫn lãi, nhưng bà chưa bao giờ từ chối chú mèo nào khi chúng đến với bà. Những lần đầu bà đều đặt tên cho chúng, thế nhưng những lúc chúng rủ nhau đến quá đông bà không thể nhớ hết tên của từng "đứa", vì thế mà bà thôi không đặt tên nữa.
Người ta có gái có trai, còn bà thì chó mèo có đủ, nhiều khi thấy bà khổ lại còn làm chuyện "bao đồng", người xung quanh cũng xúm vào giúp bà, khi thì họ mang đến chút cơm thừa, khi thì cho đôi ba con cá để giúp bà đỡ gánh nặng.

Tiếng kêu của mèo bà nuôi dần thu hút những con mèo hoang khác, có lần chúng đến quá đông, bà phải nhường phần ăn của mình lại cho chúng, nhưng cảm giác vui đến lạ, cứ như ngày xưa, khi các con của bà còn bên cạnh. Bà Tám chia sẻ: "Có tụi nó ở đây vui lắm, chúng háu ăn, tranh nhau để được tôi bế, có lần tôi nuôi đến gần chục con, nhưng đêm đến người ta lén bắt hết, lấy luôn tiền vốn, tôi phải đi xin chủ bỏ rau cho tôi bán trước, rồi trả tiền sau. Nhiều khi bán ế không đủ tiền trả, người ta cũng không trách tôi, nhưng tôi buồn lắm vì họ cũng đâu có khá hơn mình". 

Cứ con mèo này bị bắt mất là con khác tới với bà, bà cũng không nhớ được mình đã nuôi bao nhiêu con, nhưng con nào bà cũng xem nó như đứa con của mình.

Thời gian gần đây, tuy bà đã giấu bọn mèo rất kỹ nhưng lại mất thêm hai "đứa con", nhưng đổi lại, một chú chó khôn lanh đã đến với bà. Nhiều lúc bà đùa rằng người ta có trai có gái, bà thì chó mèo có đủ, không việc gì phải buồn. Chú chó này rất khôn lanh và nịnh bợ, nó luôn giành bà với lũ mèo. Lúc trước nó háu ăn quá bà không đủ tiền để nuôi, bà đuổi nó đi nhưng nó cứ đứng nhìn bà, bà tặc lưỡi nhường phần của mình cho nó 

Bây giờ bà cưng nó nhất nhà...
Bà có thể nói chuyện với chúng cả ngày mà không biết chán.

Những khi chiều đến và các sạp hàng bên cạnh đã về, thì căn nhà nhỏ của bà Tám trở nên hiu quạnh. Nhưng giờ đây bà không chỉ có một mình, bà có "người" để trò chuyện, để kể cho chúng nghe về những gì bà đã trải qua.

Qua năm tháng cơ cực của cuộc đời, tài sản quý giá nhất của bà bây giờ là những lúc nhìn "mấy đứa con" tranh nhau ăn, tranh nhau để được bà ẵm bồng. "Đối với tôi, như vậy là tôi quá giàu rồi!"

Ảnh: Trịnh Kim Điền
Phạm An

Tập huấn quy trình giao dịch bảo hiểm xã hội qua mạng

[TINNHANH] Nhằm đáp ứng nhu cầu sử dụng phần mềm và tìm hiểu quy trình giao dịch điện tử bảo hiểm xã hội, công ty EFY Việt Nam tổ chức lớp học Tập huấn quy trình giao dịch bảo hiểm xã hội qua mạng và hướng dẫn sử dụng phần mềm kê khai EFY-eBHXH ngày 21/08/2015 tại hội trường tầng 3, tòa nhà 25T2 Hoàng Đạo Thúy.

Tập huấn quy trình giao dịch bảo hiểm xã hội qua mạng

Tham dự khóa học có gần 200 cán bộ, chuyên viên nhân sự, tiền lương, quản lý của các doanh nghiệp, đơn vị hành chính sự nghiệp, trường học. Đại diện cho EFY Việt Nam, Ông Vũ Hưng – Phó Tổng Giám đốc công ty trực tiếp đứng lớp. 

Ông Vũ Hưng – Phó Tổng Giám đốc công ty trực tiếp đứng lớp.


Mọi chi tiết về dịch vụ thuê hội trường vui lòng liên hệ: 
Ms Trường: 0912.527.631 / 0962.90.46.48
TATI - SỰ LỰA CHỌN THÔNG MINH CHO MỘT THÀNH CÔNG TRỌN VẸN 


Những vòng tròn

Nhớ hồi tôi chừng 7 tuổi, ông nội dẫn tôi đến bên hồ cá trong trang trại rồi bảo tôi thử ném một viên đá xuống nước. Sau đó ông bảo tôi quan sát những vòng tròn trên mặt nước bởi chính viên đá vừa ném.


***



Rồi ông bảo tôi: "Cháu hãy thử hình dung mình như viên đá kia. Trong đời, cháu cũng có thể tạo ra rất nhiều vòng tròn xao động và chúng sẽ ảnh hưởng đến sự an bình của tất cả những người xung quanh."

Và rồi ông tiếp tục: "Hãy luôn nhớ rằng cháu là người chịu trách nhiệm về những gì cháu đã đặt vào trong vòng tròn của chính mình và vòng tròn đó cũng sẽ lan toả và chạm vào rất nhiều vòng tròn khác. Vì vậy hãy sống sao cho những điều tốt đẹp mà vòng tròn của cháu tạo nên được gửi đi như những thông điệp của hòa bình và nhân ái đến khắp mọi người. Ngược lại, những xao động sinh ra từ sự giận dữ hoặc ganh tị chắc chắn sẽ lan tỏa và ảnh hưởng đến những vòng tròn khác. Do đó, cháu cần phải ý thức được trách nhiệm của mình đối với tất cả những điều trên".

Đó là lần đầu tiên trong đời tôi nhận ra rằng sự an bình nội tại hay sự bất an trong mỗi con người đều chảy ra thế giới này. Vì thế sẽ không thể tạo lập một thế giới hòa bình khi chúng ta đang còn bị vướng bận bởi những xung đột nội tại, hận thù, hồ nghi hay giận dữ bên trong dẫu cho những xúc cảm hay ý nghĩ đó có được nói ra hay không.

Mọi khuấy động xung quanh những vòng tròn diễn ra trong mỗi chúng ta đều tràn ra thế giới rộng lớn này, hoặc để tô vẽ thêm vẻ đẹp cho cuộc sống, hoặc cản trở, phá vỡ những vòng tròn khác.

TIN BÀI NỔI BẬT: